Cuộc chiến giành lại khát vọng sống còn dang dở

Ngay sau khi ra mắt trên Netflix, Don’t Move (tựa Việt: Đừng cử động) nhanh chóng thu hút sự chú ý toàn cầu, đạt vị trí cao trong bảng xếp hạng tại nhiều quốc gia. 

Tuy nhiên, tác phẩm như một cú hích tạm thời, chưa thực sự để lại dấu ấn trong dòng phim kinh dị.

Don’t Move được thực hiện bởi bộ đôi đạo diễn Adam Schindler và Brian Netto, dưới sự giám sát của nhà sản xuất huyền thoại Sam Raimi, người đã từng thành công vang dội với các dự án kinh dị như Evil Dead (1981) và Drag Me to Hell (2019). Bộ phim hứa hẹn mang đến những khoảnh khắc nghẹt thở, căng thẳng cho người xem yêu thích thể loại phim sinh tồn mới mẻ này.

Cốt truyện cần được bồi đắp

Câu chuyện kể về Iris (Kelsey Asbille), người phụ nữ trẻ đang chìm trong trầm cảm sau sự qua đời của con trai. Một buổi sáng, cô đến vách đá trong khu rừng Big Sur, nơi xảy ra vụ tai nạn quá khứ, với ý định kết thúc cuộc đời mình. Tại đây, cô tình cờ gặp Richard (Finn Wittrock), một kẻ sát nhân ẩn sau vẻ ngoài lịch lãm, thân thiện và tử tế. Sau cuộc trò chuyện dài về cái chết và sự mất mát, cả hai cùng trở lại bìa rừng để về nhà. Bất ngờ, Richard rút súng điện khống chế và trói cô vào ghế sau xe.

Khi tỉnh dậy, Iris lập tức phản kháng, lao vào tấn công Richard khi hắn đang lái xe, khiến chiếc xe đâm vào thân cây bên đường. Tuy nhiên, hắn đã nhanh chóng tiêm cho cô một loại thuốc giãn cơ, kèm lời tuyên bố rằng chỉ sau 20 phút, toàn bộ cơ thể cô sẽ hoàn toàn bị tê liệt và không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Điều này khiến cho Iris rơi vào cuộc đấu tranh sinh tồn khốc liệt, buộc phải dồn hết sức lực và trí thông minh để trốn thoát trước khi cơ thể dần trở nên bất động hoàn toàn.

"Don't Move": Cuộc chiến giành lại khát vọng sống còn dang dở - Ảnh 1.

Don’t Move nhanh chóng chiếm vị trí top 1 trên Netflix ngay khi vừa ra mắt ngày 25/10

Lựa chọn cốt truyện kinh dị sinh tồn, bộ phim gây ấn tượng với ý tưởng xây dựng nhân vật mất toàn bộ khả năng di chuyển, lồng ghép thông điệp về nỗi sợ nguyên thủy cùng bản năng đấu tranh giành lại sự sống của con người. Don’t Move hoàn toàn có thể là một mảnh đất màu mỡ, giàu tiềm năng, nếu nhà sản xuất tập trung đào sâu vào hai nhât vật chính. Đặc biệt, việc bổ sung thêm một vài cảnh Iris cố gắng vượt qua tình huống nguy hiểm sẽ giúp tạo dấu ấn mạnh mẽ, đồng thời tăng thêm tính hồi hộp và kịch tính cho khán giả. Thế nhưng, phim lại khiến người xem có cảm giác tiếc nuối khi phần khai thác tâm lý nhân vật còn sơ sài, chưa đạt tới chiều sâu mà câu chuyện đáng có.

Từ hồi đầu tiên, kịch bản bất ngờ cho phép Iris thoát khỏi tên bắt cóc, khi cô vẫn còn khả năng cử động, bằng cách sử dụng dao cắt dây trói. Ngay sau đó, Richard mới nhận ra sai lầm và tự trách mình vì không kiểm tra túi của cô kỹ hơn. Đây là một trong những chi tiết thiếu nhất quán và mông lung trong việc xây dựng hình ảnh một kẻ sát nhân hàng loạt tinh ranh nhưng lại phạm phải sai sót cơ bản.

Xuyên suốt bộ phim, nhiều tình tiết xuất hiện không được móc nối một cách cẩn thận, bất chấp những tình huống căng thẳng mà cả hai nhân vật phải trải qua. Don’t Move có một logic nội tại không ổn định trên nền tảng lỏng lẻo về khả năng và phản ứng của các nhân vật. Richard và Iris dường như thay đổi tùy theo yêu cầu của kịch bản, khiến người xem cảm thấy cả hai chỉ là công cụ để thúc đẩy cốt truyện mà thiếu đi sự chân thực trong hành động và cảm xúc của họ.

Dàn nhân vật là điểm sáng

Kelsey Asbille, ngôi sao của Yellowstone (2018), linh hồn của bộ phim, dẫn dắt cảm xúc người xem qua từng tình huống. Nữ diễn viên lột tả nỗi buồn và sự sợ hãi của Iris một cách tự nhiên, níu giữ cảm giác hồi hộp của khán giả khi cô cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình. Sự tức giận và tuyệt vọng của nhân vật hiện rõ qua từng cử động run rẩy hay cái nháy mắt tạo trải nghiệm ngột ngạt và căng thẳng. Hành trình của Iris, từ việc tê liệt bởi nỗi đau tinh thần đến tê liệt thể chất và cuối cùng là cuộc đấu tranh giành lại sự sống, vẫn cần thêm sự mạnh mẽ và chiều sâu tâm lý để trở nên trọn vẹn hơn. Cuộc chạm trán với tên sát nhân hàng loạt đã biến những đổ vỡ trong cuộc đời cô thành quyết tâm sống mãnh liệt.

"Don't Move": Cuộc chiến giành lại khát vọng sống còn dang dở - Ảnh 3.

Kelsey Asbille được đánh giá là inh hồn của Don’t Move

Finn Wittrock, nổi bật trong American Horror Story (2015), có nhiều không gian để thể hiện vai phản diện đầy sắc thái với sự độc ác đội lốt vẻ ngoài quyến rũ qua nhân vật Richard. Richard không chỉ là một tên sát nhân, mà còn là một bậc thầy trong việc thao túng tâm lý. Wittrock diễn tả tinh tế sự đáng sợ và tàn nhẫn của hắn, khi anh chuyển từ sự tử tế giả tạo sang cơn giận dữ bạo lực chỉ trong tích tắc. Đối với Richard, việc giết người không chỉ là kết thúc một mạng sống mà còn là cơ hội để kiểm soát nạn nhân của mình một cách tuyệt đối. Anh ta không muốn thấy Iris chỉ đơn giản là chết mà muốn cô trải qua những phút giây đau khổ và tuyệt vọng tột cùng, trước khi thực sự lìa đời.

Tuy sở hữu dàn diễn viên thu hút về cả tài năng lẫn ngoại hình, các nhân vật lại bị xây dựng một chiều, khiến người xem khó có thể đầu tư cảm xúc. Một số đoạn thoại còn gượng gạo và thiếu tự nhiên, làm giảm tính thuyết phục. Ở hồi ba, bộ phim bắt đầu đuối sức, có cảm giác như được thêm thắt để kéo dài thời lượng. Điều này khiến sự cay cấn của hai phần đầu giảm bớt và dẫn đến một cái kết dễ đoán. Don’t Move có tiềm năng để đi xa hơn ở một số phân đoạn nhưng chưa thực sự tận dụng được một cách tối ưu.

Sau gần hai tuần ra mắt, Don’t Move đã tụt khỏi vị trí top 1 trên Netflix, với đánh giá ở mức trung bình. Phim nhận 54/100 trên Metacritic từ giới chuyên gia, 5.0/10 từ khán giả, và trên IMDb đạt 5.8/10. Những con số này cho thấy tác phẩm chỉ duy trì sức hút trong thời gian ngắn, chưa đáp ứng được kỳ vọng ban đầu.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *